Anne Frank*
Tenant par le bras l’âme de la défunte
Victime d’une mort douloureuse et injuste
Inlassable, je chemine, silencieux.
Jamais je ne me suis senti si solitaire
Trois générations de vies humaines
Par troupes incessantes, sont noyées sans pitié
Dans une mer de sang !
Aucune étoile dans la voûte céleste
N’est donc plus minuscule que moi.
Ainsi, je vais en quête de l’Amour humain
Non encore manifesté
Sur les lèvres, par le sourire, dans les regards.
L’humanité
N’imaginez pas que ce soit une chaumière délabrée
Et abandonnée
Là, je n’aimerais pas me précipiter, pour y trouver refuge.
L’humanité
Regardez comme elle est dessinée !
Par la voûte dorsale de la terre embrasée de feu
Par Varsovie écrasée et détruite
Ces wagons bondés de déportés
Ce portrait d’Hitler
Six millions de Juifs et compagnons de route disparus
Ayant succombé aux travaux forcés
Dévêtus, asphyxiés ou assassinés.
La peste du siècle
La candeur des enfants innocents
La médaille militaire. L’oraison funèbre
L’ultimatum irrévocable
La Croix-Rouge plantée sur le canon
La famine en quarante cinq
L’enfer de feu, Hiroshima.
J’ose le dire sans réserve
L’humanité a besoin d’être protégée
Comme la bien-aimée
Autant en pleine lumière que dans les ténèbres profondes.
Mes compagnons, mes amis, ont péri
Avant même de dépasser leurs vingt ans.
A chacun, soucieux du destin de la future génération
Le séjour des morts est prévu
Comme l’autobus, à son terminus
Pourquoi le corps encourt-il, toute sa vie, des supplices ?
La conscience en proie à des tourments et remords
A chaque rappel des camps d’Auschwitz et de Bergen Belsen ?
Parmi les derniers beaux jours, les derniers mois bienheureux
Qu’avec tendresse, je me suis attaché à retenir
De tous mes efforts
Comme une fillette, plongée dans son sommeil profond
Persistait à étreindre, avec soin, sa poupée
Il est impossible de douter de la présence d’Anne Frank. (1959)
Traduit du vietnamien par Mme Hoàng Nguyên (1980)
Nguyên Hoàng Bao Viêt
*Extrait : Recueils de Poèmes ‘’l’Espérance’’ (SaiGon, Viet Nam 1960)
Anne Frank
Nắm cánh tay hồn oan tôi âm thầm đi mãi
Chưa bao giờ cảm thấy quá cô đơn
Ba thế hệ lũ lượt trầm mình giữa biển máu
Trên trời không ngôi sao nào nhỏ bé hơn tôi.
Tôi đi tìm nhân đạo chưa được phơi bày
Trên vành môi ở nụ cười trong khóe mắt
Nhân đạo đừng tưởng túp lều dột nát bỏ hoang
Nơi đó tôi không muốn chạy vào ẩn trú
Nhân đạo vẽ bằng lưng đất cháy Varsovie tàn phá
Bộ mặt Hitler chuyến xe lửa chật ních con tin
Sáu triệu dân Do Thái cùng bạn tù mất tích
Bị ám sát khổ sai chết ngạt trần truồng
Dịch hạch thế kỷ màu trắng trẻ con vô tội
Tấm huy chương tờ văn tế bức tối hậu thư
Cờ Hồng thập tự cắm đầu họng súng đại bác
Trận đói năm Dậu hỏa ngục Hiroshima
Tôi dám nói không một chút dè dặt
Nhân đạo cần được bảo vệ như một người yêu
Từ trong bóng tối ra ngoài ánh sáng
Các bạn tôi nhắm mắt chưa quá tuổi đôi mươi.
*Những ai còn lo nghĩ số phận tương lai con cháu
Cõi chết biết trước như trạm buýt cuối cùng
Vì sao thân thể suốt đời phải chịu nhục hình
Lương tâm bị dằn vặt bởi muôn vàn đau khổ
Mỗi lần nhắc nhở trại Auschwitz và Bergen Belsen
Trong số những ngày tháng tôi trìu mến cố níu giữ
Như một em bé ngủ say vẫn ôm ghì con búp bế
Không thể nghi ngờ sự có mặt của Anne Frank. (1959*)
Nguyên Hoàng Bảo Việt